Ở hai tập gần đây của phim ‘Đi giữa trời rực rỡ’, nữ chính bỗng dưng bị ghét, theo tôi thấy người xem đang quá khắt khe với Pu.
Nhân vật Pu trong bộ phim Đi giữa trời rực rỡ từng được yêu mến nhờ tính cách bộc trực, văn minh và tinh thần cầu tiến, nay lại bị một bộ phận khán giả chỉ trích gay gắt, thậm chí “ném đá” vì cho rằng cô đã lợi dụng tình cảm của Chải để đạt được ước mơ của mình. Vậy liệu Pu có thật sự đáng ghét như những gì mà khán giả đang nói về cô?
Trước hết, cần phải nhìn nhận rõ ràng rằng Pu là một nhân vật phức tạp, được xây dựng với nhiều tầng lớp cảm xúc và động cơ. Ở những tập đầu, Pu xuất hiện như một cô gái vùng cao đầy khát vọng, không muốn bị trói buộc bởi những truyền thống cũ kỹ, thay vào đó, cô muốn thay đổi cuộc đời mình bằng con đường học tập.
Đây là một khát vọng đáng trân trọng, nhất là trong bối cảnh mà nhiều cô gái ở bản làng cô chỉ biết đến chuyện lấy chồng, sinh con và sống cuộc đời an phận. Tuy nhiên, sự quyết tâm này của Pu lại trở thành điểm gây tranh cãi trong tập 14 của Đi giữa trời rực rỡ khi cô quyết định rời bỏ quê nhà để xuống Hà Nội học, bất chấp những nỗ lực và tình cảm của Chải, người luôn yêu thương và sẵn sàng hy sinh vì cô.
Khán giả bức xúc khi thấy Pu từ chối nghe điện thoại của Chải trong lúc anh đang rơi vào cảnh bị bố giam lỏng. Nhiều người cho rằng cô đã quá vô tâm, lợi dụng tình cảm của Chải và bỏ rơi anh khi đạt được mục tiêu của mình. Nhưng liệu sự vô tâm này có thực sự là điều đáng lên án?
Thực tế, trong hành động của Pu, có thể thấy rõ sự mâu thuẫn nội tại giữa khát vọng cá nhân và nghĩa vụ tình cảm. Pu, dù được yêu mến vì tính cách mạnh mẽ và văn minh, vẫn là một con người với những giới hạn và sự ích kỷ tự nhiên. Trong một xã hội mà nhiều người trẻ đang đấu tranh để theo đuổi ước mơ của mình, hành động của Pu có lẽ không phải là điều quá xa lạ.
Còn về phía Chải, mặc dù anh ta dành tình cảm sâu nặng cho Pu, nhưng chúng ta cũng không thể phủ nhận rằng tình yêu của Chải đôi khi mang nặng tính sở hữu và kiểm soát. Anh đốt giấy nợ như một cách chứng minh tình cảm, nhưng đó cũng có thể được xem là một hình thức ép buộc Pu vào một sự ràng buộc mà cô không thực sự mong muốn.
Việc Pu rời bỏ mà không nói lời từ biệt có thể bị xem là hành động vô tâm, nhưng đó cũng có thể là cách duy nhất để cô tránh phải đối mặt với áp lực từ Chải và gia đình, cũng như để bảo vệ quyền tự do của mình.
Trên thực tế, sự vô tâm của Pu không phải là sự vô cảm, mà là sự quyết tâm và dứt khoát của một cô gái trẻ đang đấu tranh cho tương lai của mình. Trong cuộc sống, không phải lúc nào hành động đúng đắn cũng mang lại sự yêu mến và thấu hiểu từ người khác. Pu có thể đã làm tổn thương Chải, nhưng đó là một phần của hành trình mà cô phải trải qua để khám phá bản thân và định hình tương lai của mình. Điều này không khiến cô trở thành một kẻ phản diện, mà chỉ là một con người đang cố gắng tìm kiếm ý nghĩa thực sự của cuộc đời mình.
Do đó, thay vì chỉ trích nữ chính trong Đi giữa trời rực rỡ một cách cực đoan, có lẽ chúng ta nên nhìn nhận cô như một biểu tượng của sự đấu tranh giữa ước mơ cá nhân và nghĩa vụ tình cảm. Pu không đáng bị ghét, mà đáng được cảm thông và hiểu rõ hơn trong bối cảnh phức tạp mà cô đang đối mặt. Hành động của Pu, dù không hoàn hảo, nhưng là sự phản ánh chân thực của một người trẻ đang đi tìm con đường riêng cho mình, và đó là điều đáng được tôn trọng.
Theo Thanh Niên